X

Gửi cho em chút nắng Sài Gòn…

Em gửi cho anh những mùa gió chướng về trên phố, gió hanh hao lùa sâu vào nỗi nhớ về ngày Hà Nội còn đầy nắng, tưởng chừng như có thể gói nắng lại để ủ ấm những ngày mùa đông lạnh giá.

Những ngày Hà Nội ủ mình trong tiết trời mùa đông giá lạnh, bầu trời xám xịt giấu nắng đi đâu, để gió mải miết rong ruổi trên những tầng mây xa; em chợt thèm hít hà lấy một tia nắng mỏng, hít căng lồng ngực rồi thở phào nhẹ nhõm…

Hà Nội vào đông rồi anh à, Sài Gòn mùa này nắng có còn vương đầy trên mái phố? Em nhớ có lần anh bảo rằng khi thủ đô đang co ro vì lạnh thì Sài Gòn vẫn chờn vờn cuộn tròn từng vạt nắng rượt đuổi nhau trên những cung đường phủ đầy lá rụng. Và rồi người ta buộc chặt từng vốc nắng ủ đầy yêu thương ấy nhờ gió chở đến phương xa chút ấm áp phương Nam.

Sáng Hà Nội ít khói nhiều sương, từng lớp cứ giăng lảnh bảng tạo thành một màn hư ảo cũng đủ khiến cho ai đó phải xuýt xoa đôi bàn tay đang run lên vì lạnh. Con phố ngái ngủ nằm im lìm để mặc lá xác xơ rơi rụng, bước chân người cứ vội vã lướt ngang qua, hằn lên từng vết, cô đơn đến lạ. Anh bảo rằng anh thèm cảm giác thức dậy vào buổi sáng chớm đông khi gió lùa thốc vào khe cửa, tay tự ôm lấy thân mình, nhắm mắt lại nghe nhịp thở mùa đông đến rất gần; thèm được mặc những chiếc áo khoác to xụ, quàng chiếc khăn màu xanh rêu kín cổ bước xuống phố, dù lạnh nhưng vẫn thấy ấm áp biết bao…Anh thèm được trở mình giữa đêm đông Hà Nội và nắm lấy bàn tay em, hít hà lấy sương đêm rơi nhoài trên vạt áo…

Em gửi cho anh những mùa gió chướng về trên phố, gió hanh hao lùa sâu vào nỗi nhớ về ngày Hà Nội còn đầy nắng, tưởng chừng như có thể gói nắng lại để ủ ấm những ngày mùa đông lạnh giá.

                        

Sài Gòn lặng lẽ ngâm mình trong tiết trời chỉ se sẽ lạnh vào sáng mai, nhưng bình minh thức dậy là lúc mặt trời đã nằm vắt vẻo trên cao tự lúc nào. Đường phố, con người như những mảnh ghép va vào nhau chạm trổ nên bức tranh hài hòa, êm dịu giữa ồn ào, vội vã.

Anh có biết Hà Nội sáng chớm lạnh khiến con người ta co ro bước vội qua đường, ngửa mặt lên trời cao tìm kiếm một tia nắng mỏng khẽ vén màn mây le lói cũng chẳng thấy. Hà Nội buồn tênh những ngày đông về, Hà Nội nhớ nắng, Hà Nội nhớ anh…

Những buổi chiều đông, hoàng hôn ôm thành phố vào cô đơn, gió rít mạnh lên từng hồi như vô vàn vết cào xé đang rê nhẹ trên từng thớ thịt. Ngoảnh đầu nhìn lại để tìm một chút áng nắng chiều còn rớt lại trên mái phố nhưng không thấy. Đông Hà Nội giấu nắng vào sâu trong lòng người, để ai đó vẫn mải miết đi tìm, tìm hoài…

Anh có nhớ cung đường Phan Đình Phùng, con đường đẹp nhất khi thu về, chòng chành lá rớt. Ngày xưa em từng dại khờ bảo anh tìm cho em một tia nắng mỏng, rất mỏng len lỏi qua từng tán cây cổ thụ kia để em gom vào tim để nhớ một mùa sắp qua; anh ngốc nghếch đi tìm nắng cho em, nhưng nắng không về, anh cũng bỏ em đi…

Sài gòn cõng nắng về nơi đâu, cõng yêu thương của em giấu kín; Hà Nội chật chội nhớ thương tìm nắng mải miết giữa mùa đông lạnh căm căm…

Em thèm một tia nắng, một tia nắng sưởi ấm những thương nhớ đang ủ dột, ẩm ướt của ngày đông. Anh gửi cho em nhé? Gửi nắng Sài Gòn, gửi nhung nhớ về bên em…

Theo Ban Mai Xanh / Trí Thức Trẻ
Chuyên mục: Truyện
Bài viết liên quan

Trang web này sử dụng cookies.