Hạ sẽ qua khi từng ấy mùa hoa bắt đầu tàn lụi. Đất trời ngập ngừng chuyển sang mùa khác, nỗi bồi hồi man mác khác lại gọi tên.
Mỗi lần loanh quanh thị xã, ngang qua một tán lá đầy hoa, mình nửa nôn nao chờ đợi, nửa luyến tiếc xao lòng. Bao sắc hoa mùa hạ khiến người ta ngẩn ngơ man mác như thể chỉ cần chạm tay ta sẽ nhắm mắt trở về ngày trước, buổi “một vạt tóc nào xa”, xa mãi.
Những khung trời ấy từng là riêng của chúng mình, riêng những nỗi niềm rung rinh xao động, đến nỗi khi gặp màu hoa cũ lại thấy nỗi xốn xang run rẩy thuở ban đầu. Có lẽ, cái cảm giác muốn xuôi về ngày tháng cũ giục mình rũ bỏ tất thảy chỉ để đánh đổi lại năm tháng của ngày xanh.
Mùa đến trường của tụi mình đã qua từ lâu. Đi qua trường cũ vô tình bắt gặp mình một ngày non trẻ trong đám học sinh tan trường, kỷ niệm ùa về tự nhiên hệt niềm hãnh diện rằng ngày xưa tụi mình đã từng gắn bó nơi này. Vốn dĩ, cái gì thuộc về tuổi trẻ cũng đáng giá dù là viển vông, là nông nổi để rồi qua năm tháng mới nghiệm ra. Huống chi nhan sắc, sức trẻ và niềm yêu đời thoảng hoặc đã đánh rơi trên bước đường ta lớn.
Người ta lớn lên thì đi nhiều, biết nhiều, gặp nhiều nhưng những gì đọng lại trong tim mới khiến mình nhớ và thương nhất. Có phải là màu trời đó đã ngủ yên trong miền ký ức ngỡ mờ xa đến khi gặp lại? Những cánh phượng từng chói đỏ cả góc sân trường, đám bằng lăng nở muộn khiến bọn con gái chờ mong. Đám con trai ngày xưa giờ thành anh này anh nọ ngồi ở kia từng rớt nước mắt hôm tổng kết cuối cùng. Và cái đứa con gái điệu đà hồi trước giờ thành bà mẹ tất bật bù xù với hai đứa nhóc sinh đôi.
Cũng ngày xưa từng có người mến thương tha thiết trao lá thư tình đầu tiên cùng bao câu chữ ngọng nghịu. Mình cũng ngẩn ngơ dại khờ thương mến một kẻ khác. Những mối tình học trò cứ lẩn thẩn quẩn quanh đến mà thương. Vài đôi từng khắng khít đã chia xa ngay khi chẳng còn chung trường chung lớp. Duy có đôi bạn cùng lớp bỗng dưng yêu nhau từ lúc ra trường, mùa hạ này sẽ nên duyên chồng vợ. Họp lớp cả bọn lại đùa, kiểu này phải chạy ngược xuôi cả nhà trai lẫn nhà gái.
Cô em gái năm nay cuối cấp nên gấp gáp phờ phạc cùng mùa thi. Lại bâng khuâng nỗi xa trường, xa bạn. Bây giờ, đủ đầy phương tiện để chụp hình lưu niệm, chứ ngày xưa tụi mình đâu có, bác chụp hình chạy loanh quanh khắp trường, chỗ này có đứa gọi gấp gáp, chỗ kia có đứa giục hối hả. Vài đứa ngồi ngó bâng quơ bên chiếc ghế đá hôm nọ vừa tỏ tình mà bị người ta từ chối. Có đám chạy vô lớp học, hì hụi khắc vào mặt bàn mặt ghế tên mình, rồi chạy lăng xăng lên bảng mà viết thơ.
Những góc trời vô tình khiến mình ngẩn ngơ bởi trót nhớ. Đôi khi sự trưởng thành khiến người ta thờ ơ với tất cả, với kỷ niệm, với bạn bè, với những người thân yêu. Khi những mối quan tâm và sự ưu tiên được dành cho bao điều thiết thực hơn thế. Cảm xúc hao mòn đi bởi những lo toan chật vật từ cơm áo nợ đời. Hồi xưa nghe anh chị than thở, chỉ học trò là sướng nhất mà tụi con nít cứ mơ làm người lớn để được tự do, giờ quá quãng lớn rồi thì tiếc chẳng còn kịp.
Hạ sẽ qua khi từng ấy mùa hoa bắt đầu tàn lụi. Đất trời ngập ngừng chuyển sang mùa khác, nỗi bồi hồi man mác khác lại gọi tên. Có chăng càng lớn, người ta càng biết trân quý những kỷ niệm, để mỗi khi lật giở trang lưu bút cũ mèm, thấy thương nhớ quá một khung trời xưa cũ…
Theo dantri.com.vn