Thành tâm gửi tới anh một lời chúc phúc, hãy quên em như ta chưa từng yêu.
Ngày ta yêu, em đã bao lần mơ anh thật đẹp đẽ trong bộ lễ phục vest đen sang trọng, khoác ánh nhìn dịu dàng thương yêu lên người phụ nữ với chiếc váy xòe trắng vai bồng giản dị bước bên cạnh, là em.
Mơ rằng, chẳng có nụ cười nào rạng rỡ hơn nụ cười hai ta khi sánh đôi cùng nhau, sau tất cả những ấm ức dồn nén, những xa cách yêu thương trong suốt quãng thời gian miệt mài gìn giữ tình yêu của mình. Mơ rằng, bằng sự chân thành và tử tế, em có thể làm ba mẹ anh hài lòng, rằng mẹ sẽ đón em với nụ cười hiền, như em vẫn hằng tin, còn anh vẫn thường dám chắc như vậy. Những giấc mơ luôn thật đẹp!
Rồi cũng đến ngày anh khoác lên mình bộ lễ phục ấy, âu yếm nhìn người phụ nữ váy xòe trắng vai trần lộng lẫy kề bên, là một người khác em, rất khác. Anh quả là rất đẹp trai, chú rể của người ta ạ, còn cô ấy thì rực rỡ lắm. Em đọc thấy trong ánh nhìn của anh niềm hạnh phúc, thứ hạnh phúc không gợn chút khiên cưỡng. Em đã thực lòng thấy vui! Cuộc đời lạ lùng quá phải không anh?<br>
Em sẽ quên, cái ngày anh quỳ dưới chân em cho một lời tạ lỗi, anh đã khóc. Anh nói anh làm tất cả chỉ vì ba mẹ, vì gia đình, ba mẹ muốn anh cưới một người con gái khác – chị ấy ở gần anh và trưởng thành hơn em. Em lại cho rằng, đúng hơn là anh đã thay lòng đổi dạ, từ ngày xa anh, niềm tin trong em đã bạc phếch màu.
Em hoang mang nghĩ về tuổi 22 và con đường dài phía trước không anh. Em khóc khi nói với anh mong muốn cuối cùng trước khi ta xa nhau, rằng, xin anh, khi nào cưới, đừng để em biết.
Anh đồng ý và anh đã giữ lời. Chẳng phải vì anh là người trọng lời hứa, mà có lẽ bởi giờ này anh không còn đủ thời gian và tâm trí nhớ đến em, nói gì đến việc phá bỏ một lời hứa cỏn con, thứ mà anh thừa thãi và luôn hào phóng tặng cho người khác.
Em vô tình biết được tin anh cưới, lặng lẽ xem những tấm hình anh và chị ấy hãnh diện khoe với mọi người. Trước đây em cứ nghĩ rằng hẳn là khoảnh khắc này rất tệ, nhưng lạ lùng sao, em thấy lòng bình yên.
Từ độ em vừa khóc vừa gói ghém những ngày cũ vào một ngăn tim và lặng lẽ bước ra khỏi cuộc sống của anh, một mùa nắng đã qua. Nắng hong khô những ngày tháng nhớ anh mắt ướt. Nắng làm cho hoa thơm quả mọng, cho líu lo chim chóc, để em thấy rằng không có anh thì cuộc sống vẫn cứ vàng ươm rực rỡ ngoài kia. Nắng cho em tung tăng váy xòe dưới những vòm xanh mát. Nắng khẽ len vào nơi cõi lòng u tối nhất, gieo mầm cho những thơm tho.
Một mùa mưa cũng đã qua. Từ dạo xa anh, em thôi không còn thiên vị yêu riêng mình nắng. Em bắt đầu làm thân với mưa. Rồi yêu những lúc chờ mưa nhìn trời ôm một bụng nước, yêu cả khoảnh khắc sau mưa đợi nắng, háo hức ngước mắt đón cầu vồng. Mưa nhẹ nhàng rửa trôi hết phiền muộn. Một mùa tình yêu thất bại đã qua.
Bây giờ đang mùa gió. Em thỉnh thoảng một mình lang thang phố, vui lắm khi bất chợt gặp đôi ba sợi nắng lạc mùa lả lơi trên tóc em dài tha thướt, vui cả những khi gió dắt theo mưa hân hoan như trời hát. Mới thấy, với em hạnh phúc giả dị quá chừng.
Hôm nay dù nhìn thấy anh đã có đôi, còn em vẫn một mình, thì bình yên trong cõi lòng em chẳng vì thế mà mảy may xao động. Em vẫn nặng lòng với đời sống, tin rằng trên đời này tình yêu là có thật, và vẫn đang chờ chú rể của riêng em.
Thành tâm gửi tới anh một lời chúc phúc, hãy quên em như ta chưa từng…
Theo Mai Hương (Danviet.vn)