– Tôi có một cô bạn. Đi du học. Học xong lấy chồng cũng là du học sinh. Rồi ở lại nước ngoài cùng chồng và sống từ lúc bấy đến giờ. Tôi hỏi cô ấy là sao em không đi làm. Cô ấy bảo: Từ lúc còn là một cô bé em đã nghĩ cuộc đời em sẽ là một bà vợ nội trợ.
Đấy là một cách sống. Thậm chí phổ biến ở các nước phát triển. Thậm chí có cả một bộ phim. Có cả một danh từ, housewife, để chỉ các bà vợ nội trợ.
Tôi nghĩ đấy là một cái tốt. Vừa truyền thống: người săn bắn, người giữ bếp. Vừa hiện đại: người mẹ và vợ hiện đại cần kiến thức và kỹ năng để xây dựng gia đình và các thế hệ tương lai.
Nhưng đôi khi đi làm lại là cách hưởng thụ cuộc sống. Ví du như ở nhà. Đúng là nhà mình thật nhưng khó mà có không gian riêng của mình. Chưa lấy chồng, ở nhà bố mẹ, còn có cái phòng riêng, toilet riêng. Lấy chồng, phòng mình cũng là phòng nó, chỗ mình tắm nó còn tắm lâu hơn. Chưa kể con cái xộc ra xộc vào. Đi làm lại có góc riêng, làm sếp có khi còn phòng riêng, ở building xịn còn có executive restroom hơi bị oách. Không gian riêng, hóa ra đi làm thì lại có, mà ở nhà thì lại không.
Thời gian cũng thế, không đi làm, toàn bộ thời gian có khi chỉ là cho bố con chúng nó. Đi làm, ít ra còn có lúc nghỉ trưa là của mình. Lười thì lăn ra ngủ. Rỗi thì hẹn bạn cafe. Chăm thì đi bơi nước ấm. Chưa kể company trip, không đi làm thì phải đi với công ty chồng, phải cười, phải nói với bên đấy. Đi làm thì chồng nó phải đi với mình, phải nịnh vợ sếp mình, phải nhậu với sếp của mình. Còn mình thì tha hồ thưởng thức chuyến đi.
Ở nhà nhờ chồng sai con được tý, chúng nó sai lại cho có mà vỡ mặt. Đi làm chẳng bị ai sai, nếu kiếm được chỗ sếp tôn trọng nhân viên, chỉ giao việc thật mà không sai vặt. Còn nếu được làm sếp, thì có đứa để mà sai.
Ở nhà cả ngày 100% là có ức chế. Đi làm cũng có cái ức chế. Nhưng đi làm thì ra khỏi nhà là vứt ức chế ở nhà, ra khỏi cơ quan là vứt ức chế lại cơ quan. Ở nhà suốt ngày, chẳng vứt được đi đâu. Ở nhà ít bạn ít bè. Bạn bè, có khi toàn bạn chồng, cũng chán. Đi làm có bạn đồng nghiệp, có bạn của …sếp. Có đối tác, có bạn của đối tác. Ở nhà ăn mặc đẹp cho ai. Đi làm ăn mặc đẹp vì ai. Ở nhà chả ai ghen. Đi làm ối thằng ghen, lại còn ghen ngược.
Đi làm còn có tiền lương. Làm sếp có khi còn có thưởng. Tài chính nhiều khi không quan trọng vì có khi bố mẹ đẻ bao cho tiêu cả đời. Nhưng có tiền đều đặn tháng tháng năm năm, không phải là không vui.
Nôm na so sánh tí thế. Để thấy đi làm cũng là cách hưởng thụ cuộc sống. Chứ đi làm, với chị em, không phải là kiếm tiền, không phải là cho vui. Mà là tất cả. Vì thế nên mới có thái cực bên kia, là lăn vào công việc, thậm chí có cả doanh nghiệp riêng, mà bê trễ việc gia đình. Trường hợp này ta đổi lại nội dung bài: “Phụ nữ làm việc nhà là hưởng thụ”. Thế là xong.
Từ khóa tìm kiếm: khong di lam, di lam, ba vo noi, day, tham chi co ca, ca, di lam lai, khong gian rieng, lam sep co khi con, di lam thi, phai di, di lam, vut uc che, ban, an mac dep, khong phai,