X

Vì đôi khi… nhớ không có nghĩa là còn yêu

  –  Đôi khi em cũng tự hỏi, vì sao ta lại chia tay, nhưng rồi em không muốn tìm thấy câu trả lời đó. Vì em biết, em sẽ đau rất nhiều, thà hãy để em suy nghĩ anh ra đi vì có người con gái khác yêu em hơn anh, có người hiểu em hơn anh còn hơn là những lý do khiến em đau lòng hơn.
Viết cho những ngày đã qua, cho những ngày không thuộc về ai, không đi về bất cứ nơi nào. Nếu ai đã chia tay người cũ nhưng vẫn đôi lần nhớ về họ thì chưa chắc gì bạn còn yêu họ, mà chỉ là kí ức đẹp đã qua đó làm phiền đến bạn trong những ngày não nề mà thôi. Hỡi những cô gái đang và từng bị thất bại trong tình yêu, đừng âu lo, đừng muộn phiền, hãy để bạn thân đắm chiềm trong quá khứ rồi đến một ngày nào đó bạn cũng sẽ nhìn lại nó như một kĩ niệm đẹp mà thôi!
Ngoài kia, những cơn mưa đầu mùa vẫn cứ chen chân nhau thả mình xuống con đường quen thuộc hôm nào của chúng ta. Và nơi đây, có một người cứ ngồi đợi từng bước anh quay về chốn xưa đó, như cơn mưa đang chờ ánh nắng kéo đến nhường chổ cho những màu sắc lộng lẫy của cầu vòng. Em vẫn bước chân vào quán cà phê quen thuộc ngày nào một cách vô thức và gọi cho mình một ly cà phê bỏ ít sữa. Rồi em vẫn chọn chỗ ngồi quen thuộc nơi mà chúng ta vẫn thường hay ngồi rồi anh nói: “Ngồi nơi đây, anh được nhìn ngắm em ngồi nhâm nhi tách cà phê và khuông mặt em khi đọc những câu chuyện tình lãng mạn một cách rõ ràng nhất, anh thích lúc em cười rồi làm nũng mỗi khi anh giận dỗi.” Em nhũng nịu nói: “Không cho anh nhìn lén em nghe chưa.” .Rồi anh lại hỏi em câu hỏi quen thuộc của mình: “Tại sao em thích uống cà phê đắng như thế, không bao giờ chịu bỏ nhiều sữa để dễ uống hơn?” , Rồi em vừa cười vừa trả lời: “Em muốn cảm nhận vị đắng của cà phê với một ít ngọt ngào của sữa, vì em muốn tình yêu của chúng ta cũng như vậy, đừng quá ngọt ngào như cà phê nhiều sữa, mà hãy đắng vị đắng của cà phê được hòa quyện với sữa. Giống như dù có sóng gió đắng cay gì chúng ta sẽ dùng tình cảm ngọt ngào như sữa mà thêm vào để vượt qua tất cả.”
Nhưng chuyện đời đâu ai biết trước được, chúng ta chia tay, anh bước đi trên con đường mà anh chọn, còn em lặng lẽ tiếp tục viết tiếp những trang nhật kí của mình mà không có anh. Nhanh quá anh nhỉ, mới đây mà 3 năm rồi còn gì, không hiểu sao em vẫn cứ vô thức nhìn thấy anh qua từng trang nhật kí của mình, em không thể nào quên những ngày tháng hạnh phúc của chúng ta. Chia tay anh, lỗi không phải do em, cũng chẳng là lỗi của anh. Đó phải chăng là chúng mình không có duyên phận- lý do mà người đời vẫn hay dành cho những con người yêu nhau mà không đến được với nhau. Duyên, anh và em gặp nhau rồi yêu nhau, nhưng chúng ta không nợ nhau ở kiếp trước nên mình phải chia tay nhau để mỗi người tự tìm cho mình một người mà mình thật sự phải cần trả. Em không tin vào duyên nợ, nhưng đến khi em nhìn thấy anh lặng lẽ bước ra khỏi cuộc đời em, lúc đó em mới suy ngẫm nó. Ai cũng hay nói : “ Tình chỉ đẹp khi tình dang dở.” Nhưng có bao người vượt qua được cái dang dở của cuộc tình đẹp đó. Ai mà không đau khi còn yêu nhau mà phải xa nhau, dù biết đời đôi lúc không như ta mong muốn.
Ai cũng đến và hỏi em : “Sao còn yêu nhau mà không cho nhau cơ hội.” Em chỉ biết cười trừ cho qua chuyện, vì có những chuyện không thể giải thích bằng lời nói, chỉ có những người trong cuộc mới hiểu tận tình nguồn gốc của câu chuyện tình tưởng rất đẹp đó. Mọi người đều nói, mình sinh ra là dành cho nhau,và anh cũng đã từng bảo với em như thế, nhưng sao anh lại ra đi mà chẳng nói một lời. Đôi khi em cũng tự hỏi, vì sao ta lại chia tay, nhưng rồi em không muốn tìm thấy câu trả lời đó. Vì em biết, em sẽ đau rất nhiều, thà hãy để em suy nghĩ anh ra đi vì có người con gái khác yêu em hơn anh, có người hiểu em hơn anh còn hơn là những lý do khiến em đau lòng hơn. Dù có cơ hội hay không thì tình yêu đã đi rồi không bao giờ lấy lại. Hiểu như thế, nhưng tại sao, những ngày tháng qua em vẫn không thể nào không nhớ về anh.
Ba năm qua, em cứ để tâm trí mình trôi theo những kí ức về anh. Em lây hoay đi tìm anh dù em biết anh không bao giờ xuất hiện, vẫn cứ hoang mang bàng hoàng về sự ra đi đột ngột của anh. Em từng nghĩ, một ngày nào đó anh lại trở về, lúc đó em sẽ như thế nào? Chạy lại thật nhanh để ôm chặt lấy anh hay lặng im đứng nhìn anh lướt ngang qua em một lần nữa. Em dần dần tập quen lại với cuộc sống bình thường khi chưa quen anh, em đã vui vẻ cười nói như biết bao người khác chứ không phải là nụ cười ngượng ngạo của hôm này, hình ảnh trong anh cũng thỉnh thoảng biến mất khỏi tâm trí của em. Em tự nhủ, xin anh đừng xuất hiện thêm một lần nào nữa, vì trong khoảng khắc đó em không biết em sẽ như thế nào, em sẽ điên lên mất thôi. Em không muốn mình phải mất thêm 3 năm nữa để xóa bỏ hình ảnh anh trong cuộc đời mình. Vì anh ơi, đời người con gái có được bao nhiêu lần 3 năm đó. Em mong anh , ở một nơi nào đó, hạnh phúc và vui vẻ với những gì mà anh đã chọn, Còn em, sẽ lại tiếp tục sống cuộc sống không có anh, rồi ở phía cuối con đường kia, em sẽ tìm được một ai đó mà anh đã nói còn đang nợ em cần phải trả, anh ấy sẽ yêu thương em thật lòng, em lo cho em thật tâm hơn những gì anh đã làm. Em khép lại những kĩ niệm đẹp về anh, đóng lại những tràn nhật ký chỉ có niềm vui và nổi buồn của hai đứa mình. Tạm biệt anh, người yêu thương xưa cũ.
Như Huỳnh Nguyễn Thị
Chuyên mục: Yêu

Trang web này sử dụng cookies.