Em đã là vợ anh

Anh ơi! Mắt em sắp không nhìn thấy gì nữa. Sao vậy em? Em không biết. Bây giờ, em chỉ thấy được một thứ thôi. Lúc mới nghe cô nói, anh còn bình thản hỏi lại. Nhưng, sau câu trả lời này, mặt anh bỗng biến sắc, hối hả hẳn: Sao vậy em? Mắt em bị thế nào? Có nguy hiểm không?

– Em…

– Nói anh biết!

– Nếu… Nếu… em không nhìn thấy gì nữa thật thì…

– Thì anh sẽ làm nhiệm vụ thay cho đôi mắt của em! Không xa em. – Anh bấu chặt lấy bờ vai cô, để khẳng định. Ánh mắt anh chan chứa sự nghiêm túc.

– Em… Bây giờ em chỉ nhìn thấy mỗi anh thôi. Làm thế nào bây giờ?

Nghe cô nói, gương mặt anh nghệt ra. Cô cũng căng tròn mắt. Hình như, cô vừa nói một điều ngớ ngẩn. Rồi, anh chợt kéo cô vào lòng thật nhẹ, hôn lên vầng trán mà anh vẫn gọi là “bướng bỉnh” của cô.

– Lần sau, đừng làm anh hoảng thế này nữa nhé! Hư lắm. Có biết anh rất sợ em bị làm sao không?

– Em biết.

– Thế sao còn làm anh sợ? – Anh buông cô ra, nhéo vào mũi cô vẻ trách cứ.

– Bởi em biết khi anh sợ, anh sẽ ôm em. Em muốn được anh ôm để cảm nhận trái tim anh.

– Mỗi lần như vậy, em sẽ làm anh tổn thọ đấy!

Cô cười. Không hiểu sao cô lại cười nữa. Cô thấy hạnh phúc. Bởi dù thế, anh chẳng hề bực bội với cô.

Cô và anh yêu nhau, cũng đã hơn 2 năm. Tình cảm của họ đẹp đẽ, ít có những sóng gió xảy đến, nhưng nồng nàn mà bất cứ cặp đôi yêu nhau nào cũng mơ ước. Cô không mấy khi phải rơi nước mắt vì yêu.

Dù thế… Cô cứ cảm thấy một linh tính gì đó rằng hai người không thể bên nhau mãi mãi. Phải chăng, do cô chưa có niềm tin vào tình yêu của cô với anh? Có điều, cô biết mình yêu anh lắm lắm! Cô đọc những tin nhắn của anh đến mòn cả mắt, nghe lại những cuộc ghi âm điện thoại giữa cô và anh đến nhẵn cả tai. Lúc nào anh cũng trong tâm trí cô. Bao kỷ niệm bên nhau đã chốt vít vào tinh thần người con gái 22 tuổi.

Anh là con trai duy nhất trong gia đình. Dưới anh còn có cô em gái ít hơn anh 3 tuổi. Bố anh đã mất do sức khỏe yếu vì thương tật sau chiến tranh. Còn lại mẹ tần tảo nuôi dưỡng, chăm bẵm hai anh em anh nên người, khiến anh càng thấm thía giá trị của chữ hiếu và chữ nhân. Vì thế, anh sống có đạo đức, cật lực học tập, rồi hết mình phấn đấu trong công tác sau khi được nhận vào một cơ quan lớn của Quốc Gia để làm việc.

Người thanh niên như anh là niềm tự hào của gia đình. Bên nội bên ngoại, ai cũng yêu mến, tôn trọng. Nên cuộc sống của anh không phải gặp những khó khăn đáng kể. Điều kiện vật chất cũng không thiếu thốn. Chỉ có điều mẹ anh mắc bệnh đục thủy tinh thể, từng phải phẫu thuật một lần nhưng triệu chứng mắt mờ vẫn thường xảy đến. Nên, anh rất lo cho mẹ.

Anh thường nói với cô, mẹ là người mà suốt đời anh cần và yêu thương. Anh muốn sau này anh và cô có xây dựng cuộc sống riêng với nhau thì cũng sẽ ở chung với mẹ. Cô lúc nào cũng trìu mến nhìn anh:

– Em thích anh như thế! Không có mẹ làm sao em có được anh của ngày hôm nay.

Anh xúc động vì tình cảm hiếu lễ của người yêu, thường đặt lên môi cô nụ hôn đầy trân trọng.

– Anh à!

– Sao em?

– Em… đến khi nào em ra trường, xin được việc xong mình kết hôn luôn anh nhé! – Cô thẹn thùng nói với anh. Gương mặt đỏ hồng lên, bàn tay cô bối rối và đôi mắt tránh nhìn vào anh.

– Em từng nói với anh không muốn mất tự do sớm mà.

– Đó là trước khi em hiểu anh lo cho mẹ như thế nào. Bây giờ hiểu được rồi… Em muốn cùng anh chăm sóc mẹ.

– Em có đành lòng để bố mẹ Vợ của anh phải xa con gái sớm không?

Cô chợt sững lại…

– Xem em kìa! Mới chỉ nghĩ một mà chưa nghĩ hai. Ngốc quá! – Anh mắng yêu cô. Cô chủ động ôm lấy anh từ phía nghiêng (đang ngồi bên cạnh):

– Em tin anh cũng sẽ hiểu bố mẹ là cuộc sống của em. Anh sẽ như em đối xử tốt với bố mẹ của em nhé! Dù em có về nhà anh đi chăng nữa… Anh cũng… – Chợt cô như lạc giọng đi.

Anh cảm nhận có nỗi niềm riêng của cô như sắp rơi xuống. Tim anh bỗng nhói đau. Thương khôn xiết người con gái trẻ trung và lương thiện. Anh biết cô đang nghĩ đến ngày không còn được ở bên bố mẹ ruột…

– Anh hiểu mà. Người yêu ngốc của anh! – Anh lặng đi, giữ cánh tay cô đang quàng qua người.

Cô áp chặt lấy người yêu:

– Em yêu anh! Em yêu cả mẹ của anh!!!

Khoảnh khắc ấy của họ như thể bức tranh tình yêu hiền hòa, lung linh làm rung động lòng người. Anh chính thức đưa cô về nhà, ra mắt mẹ và người thân. Ai cũng nhìn cô bằng ánh mắt đầy thiện mến. Ngay cả em gái của anh hơn cô một tuổi, cũng hết lòng ủng hộ chị dâu tương lai. Mẹ anh thì khỏi nói là cưng cô như thế nào. Họ hòa hợp đến mức em gái anh phải thốt lên: ” Không biết rút cuộc ai mới là con gái của mẹ? “

Nhìn cảnh người yêu với mẹ quấn quýt bên nhau, cô nhổ tóc sâu cho mẹ, chăm sóc mắt cho mẹ, cùng mẹ vào bếp nhặt rau cỏ nội trợ… Anh cảm thấy trái tim xôn xao mơ về ngày cô chính thức trở thành “bạn đời”. Anh không muốn mất người con gái đặc biệt như cô dù chỉ là khoảnh khắc thoáng qua trong suy nghĩ. Thi thoảng cô đang làm gì đó, lại ngước nhìn anh một cái mà cười làm anh càng yêu cô say đắm hơn.

Họ hay cùng nhau nghe nhạc. Những giai điệu trầm bổng, da diết của các bản hòa tấu không lời nhưng ngọt ngào cũng như tình yêu của họ, không nói thành lời mà vẫn cảm nhận rõ từng rung động hướng đến trái tim nhau. Trong cái không gian trữ tình chất chứa âm nhạc ấy… họ đã một lần thực sự thuộc về nhau.

Đó, là lần duy nhất cả hai cùng đồng điệu mà quên đi cái gọi là lý trí. Họ hòa quyện yêu thương theo từng giai điệu nhạc không lời và họ bị lỗi nhịp… Hạnh phúc tràn ngập, sự trân trọng nhau của họ đã không có chỗ cho kẻ thứ 3 nào xen vào được trái tim.

Thêm 2 năm yêu nhau nữa, tình cảm vẫn cứ chan hòa hứa hẹn một tương lai tràn đầy hạnh phúc. Gần đến ngày họ trở thành của nhau bằng hôn thú, thì anh được cử đi công tác ở nước ngoài trong khoảng một tuần. Tuy khá cập rập, nhưng đây là cơ hội để anh khẳng định năng lực của mình trong công tác, nên ai cũng ủng hộ.

Ngay cả bố mẹ của cô cũng nói ” anh hãy an tâm làm tròn công vụ “. Còn việc ở nhà thì người thân sẽ chung tay thu xếp, hứa sẽ mang đến cho anh với cô một hôn lẽ hoàn hảo. Anh nhìn cô. Có vẻ như điều anh lo lắng nhất là phía người yêu. Chắc cô sẽ tủi, vì chỉ còn khoảng hai tuần là cưới rồi, mà không có anh kề cận cùng cô đi sắm sửa cho ngày trọng đại ấy.

Đôi mắt cô đượm buồn, gương mặt vẫn cố nặn ra một nụ cười khích lệ. Anh chợt thấy sao mà người yêu của anh thánh thiện thế!? Cô chẳng khi nào thiếu hiểu biết và gây áp lực nặng nề cho anh, mà luôn bao dung, đồng cảm. Anh thầm biết ơn cuộc đời cho anh may mắn được là người bước vào trái tim cô…

Một tuần không phải dài, nhưng với cô thì nó đang thực sự đằng đẵng. Thi thoảng cô lại ngước lên bầu trời bồng bềnh mây trôi, tự hỏi anh nơi đó công tác có ổn không? Có lo lắng cho đám cưới sắp tới của họ không? Tuy bận và ở rất xa xôi, anh vẫn không quên gọi điện thoại cho cô để cô an tâm.

Cô ở nhà, vẫn tích cực chuẩn bị cho ngày lên xe hoa cùng sự hỗ trợ nhiệt thành của người thân, cả em gái của anh cũng đảm nhiệm vai trò trợ thủ đắc lực. Mọi việc nhờ thế khá thuận lợi…

Cuối cùng anh cũng trở về. Cô như trút được gánh nặng của linh tính, mừng rỡ chờ đón anh tại sân bay cùng gia đình. Nhưng, sét như đánh úp vào tai làm toàn thân cô tê liệt. Anh không hề bước ra từ chuyến bay đó. Người thân của anh hoang mang, đôn đáo tìm hiểu lý do. Không chỉ có anh, mà ngay cả người cùng đi công tác với anh cũng chẳng thấy đâu.

Cái thông tin chính xác đến 99% ập đến khiến mẹ anh ngất xỉu, còn cô thì khuỵ ngã. Lồng ngực cô chỉ còn nước nổ tung ra để cùng anh chịu cái cảnh mà thông tấn xã đưa tin. Bên nước ngoài, trước khi ra sân bay, anh bị cuốn vào vụ bắt cóc con tin ngay chính tại khách sạn mà anh nghỉ lại và toàn bộ con tin đã bị triệt hại bằng bom khủng bố của các phần từ liều chết…

Anh đã chết…

Anh đã chết…

Cái nguồn tin ấy cứ cào xé trong tinh thần làm cô kiệt quệ. Những giọt lệ vô thức chảy từ trong đôi mắt thất thần như lỗ hổng của không gian, thời gian. Trống rỗng… Người yêu không còn nữa. Thế giới đang đè xuống đôi vai cô, không thể cử động được tấm thân mong manh của người con gái. Trong thâm tâm cô văng vẳng điệp khúc ” Em sẽ là cô dâu đẹp nhất! Em sẽ là cô dâu đẹp nhất! “

Tang lễ anh được cử hành với chiếc quan chỉ có các di vật. Thể xác anh đã tan theo khói bụi nơi đất khách quê người. Trong tang lễ, không có mẹ của anh, không ai thấy cô đâu. Thân nhân, bạn bè, cố hữu gần xa đông nghịt, thảm thiết những tiếng than khóc…

Một cô gái mặc váy trắng kéo lê vạt váy chịt đất, khăn voan với triền đăng-ten lấp lánh và đóa hoa trắng tinh khiết cầm trên tay đúng nghĩa của một cô dâu. Gương mặt gầy rộc sau ngày nhận tin dữ được khéo léo che đi bằng lớp phấn trang điểm nghệ thuật, khiến cô trở thành cô dâu đúng như anh nói: ” Em sẽ là cô dâu đẹp nhất “.

Cô bước đến bên anh thật chậm, giọt nước mắt vẫn lăn dài trên má nhưng cô đẹp tựa một thiên thần giáng thế xoa dịu đi cái đau thương ai oán. Em gái anh liêu xiêu đến đỡ cô cùng bước. Cả hội đồng tang lễ và mọi người cúi lặng trịnh trọng nhường cho cô đến với anh trong sự thiêng liêng.

– Em đã là Vợ của anh rồi đấy! – Cô ôm lấy anh trong tưởng tượng và lịm dần đi trong vòng tay của người thân…

Tấm ảnh cưới thật đẹp có cả cô dâu và chú rể nhờ vào sự can thiệp tài tình của Photoshop, cô nâng niu mỗi ngày như báu vật. Yêu anh tha thiết và đau đớn tận cùng nhưng cô không thể gục ngã, cho dù nhiều khi cô muốn ngã. Cô cần phải sống kiên cường, chăm sóc mẹ anh thay anh, yêu mẹ của anh gấp đôi thay anh.

Hiểu tâm nguyện con gái, bố mẹ đẻ của cô cũng không cản trở cô làm tròn bổn phận mà cô muốn gánh vác như đã nói với anh. Dù ai cũng mong có ngày cô tìm cho mình một hạnh phúc với cuộc sống đúng nghĩa của người phụ nữ, kể cả mẹ của anh và em gái anh cũng thương cô vô cùng, họ mong cô thoát khỏi mối ràng buộc “hữu danh vô thực” với anh.

Mẹ anh từ khi mất con trai, sức khỏe suy nhược thấy rõ, đôi mắt bị đục thủy tinh thể nay lại khóc quá nhiều, khóc triền miên vì tưởng nhớ con, đã khiến cho bà bị mù, bắt đầu những tháng ngày lần hồi trong bóng tối. Qua 49 ngày, bà vẫn cứ lã chã nhớ thương con. Cô chợt nhớ lại câu hỏi vu vơ cô từng nói với anh: ” Nếu em không nhìn thấy gì nữa “, và câu trả lời của anh. Cô càng thương mẹ anh hơn nữa.

Ngày ngày nhìn mẹ anh lặng lẽ như cái bóng ngồi yên ở ghế, bà không muốn đi lại sợ va chạm lung tung rồi ngã lên ngã xuống làm phiền cô với con gái. Cô xót xa, bặm môi mà kìm lại giọt lệ mặn đắng. Cô chợt nghĩ nếu là cô, cô có thích ứng được khi bị mù không? Mẹ già rồi, sống trong bóng tối chắc tủi lắm! Còn cô, tuổi trẻ và có sức khỏe, có lẽ sẽ dễ dàng hơn…

Cô âm thầm đến viện mắt Trung Ương, xin bác sĩ thực hiện ghép giác mạc của cô cho mẹ anh làm bác sĩ bàng hoàng. Cô biết người ta chỉ có thể lấy giác mạc hiến tặng của người đã chết, vẫn nỉ non khẩn thiết xin bác sĩ thương tình chấp nhận cô hiến mắt cho mẹ. Cô nhận được, vẫn chỉ là những cái lắc đầu kiên quyết từ chối cho dù nhiều lần đến viện xin.

Cô làm đơn xin hiến giác mạc sau khi chết. Một kế hoạch táo tợn hình thành trong suy nghĩ đưa cô đến với hành động không ai lường được…

Cô mơ hồ tỉnh dậy trong phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện, sau nhiều ngày miên man do tự tử không thành, rồi lại thiếp đi. Cô đã uống quá nhiều thuốc ngủ

Trời thương nên đã cho em gái của anh kịp phát hiện, đưa cô đi cấp cứu trong tình trạng nguy cấp.

Mảnh giấy cô viết gửi lại những người thân yêu thấm nhòa những giọt nước mắt vừa rơi ra từ một bàn tay…

” … Mẹ là cuộc sống của anh. Con muốn cuộc sống của anh được tiếp tục những tháng ngày tràn ngập ánh sáng và màu sắc. Con xin gửi tặng mẹ đôi mắt sau khi con ra đi về cõi vĩnh hằng đoàn tụ với Chồng của con. Xin đừng trách con hành động dại dột… Xin toàn thể người thân tha lỗi cho con! Con biết mọi người sẽ vô cùng đau lòng nhưng đây là sự lựa chọn mà con cân nhắc rất kỹ. Về với anh ấy, tuy không còn đôi mắt nhưng con sẽ nhìn anh bằng cả trái tim… “.

Cô đang nhắm mắt chìm vào giấc ngủ có lẽ để mơ về anh. Cánh tay vẫn đang tiếp nhận từng giọt nước chậm chạp từ bình truyền chảy xuống như làm cho thời gian chậm lại. Đôi mắt cô ươn ướt dính những sợi lông mi vào nhau làm cho gương mặt trở lên hiền hòa nhưng tội nghiệp. Bờ môi cô khô, có đôi chỗ bị nứt se se màu đỏ của máu.

Mái tóc rối bồng bềnh thả trên chiếc gối, khiến sức sống của cô chững lại. Bàn tay thon gầy, mong manh đặt trên bụng và trái tim thoi thóp đập những nhịp như khó nhọc… khiến ai đó đang kề cận cô không thể nào ngừng rơi nước mắt. Bàn tay đối phương nắm lấy tay cô đưa lên môi của người đó, hôn rịt thật lâu như để truyền sức mạnh và hơi ấm.

Giọt lệ người ấy chảy dài xuống, có lẽ ngấm vào tận làn da tay cô. Ngón tay cô khẽ cử động làm đối phương thêm siết chặt, gọi cô trong thổn thức. Tiếng gọi nghẹn lại không phát ra nơi cổ họng thật dõng dạc, nhưng vẫn có sức kéo cô thoát khỏi cơn mộng mị.

Cô mở mắt… Đôi mắt cử động từ từ tách những sợi mi dính vào nhau để lộ linh hồn cô đang ngấp nghé trở lại. Gần một phút chìm trong im lặng với những giọt nước mắt thi nhau tuôn rơi từ phía cả hai… Cô chỉ thảng thốt được một chữ:

– Anh…!

– Anh đây! Anh đây… – Anh vồn vã siết tay cô, tay còn lại vén ráo riết những sợi tóc của cô đang xòa vào mặt do cô cố ngóc đầu dậy, anh gạt luôn những giọt lệ mong manh như vỡ vụn trên gương mặt người con gái anh yêu da diết.

– Anh đã về! Anh về bên em rồi đây! Anh vẫn luôn nhớ lời anh đã hứa.

– Anh! Anh! Anh…! – Không cần biết thật hay mơ, cô cố gắng gượng dậy, vồn vã ôm lấy anh như một đứa trẻ sợ lạc mẹ.

Anh đỡ cô trong tay, thì thầm rất nhẹ:

– Anh yêu em! Lời hứa với em đã giúp anh vượt qua hoạn nạn để trở về bên em. Anh yêu em… Vợ của anh!!!

Anh hôn lấy bờ môi khô rát của cô. Nụ hôn và những giọt nước mắt chảy xuống như mang lại sự hồi sinh cho làn môi cô mềm và nồng ấm. Họ say sưa trong giai điệu trái tim không có trở ngại nào tách rời họ ra được nữa…

Không phải mơ đâu.

Là sự thực.

Anh trở về như phép màu của cuộc sống…

ST

Đăng bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *