Em không nhớ rõ, cũng không đếm thử bao giờ, những ngày anh mải miết chạy đi bỏ mình em ở lại. Anh nói anh còn yêu, vẫn thương, và việc em cần làm chỉ là ngoan ngoãn đợi anh về.
Em vì tin anh, yêu anh, vẫn sẵn sàng là người đứng lại. Em không dám rời đi nửa bước, thậm chí em còn cố gắng bấu víu vào thành phố chúng mình đang sống. Bởi em sợ, sợ rằng em trót lỡ rời xa nơi đây một bước chân thôi anh cũng sẽ để lạc mất em.
Nhưng…
Sự chờ đợi có đong đếm được không anh? Hay chỉ là tuổi xanh của em dù ngoan cố cũng đến lúc chuyển màu? Hay chỉ là tình yêu của em dù cố vun đắp thật nhiều cũng trở nên khô cạn?
Anh cứ đi mà không bao giờ nhìn lại. Là anh tự tin rằng em sẽ luôn là người chờ đợi? Là anh tự tin rằng em vì yêu anh sẽ cam tâm chờ đợi?
Có khi nào anh nghĩ, em, đến một lúc nào đó, không phải vì đã hết kiên nhẫn để chờ mà đã quá đau lòng để đợi, em cũng sẽ ra đi?
Để rồi chúng mình lạc nhau từ đó thôi anh. Anh trên con đường phía trước dù ngoảnh lại cũng không tìm thấy bóng em đâu nữa. Em vốn vẫn đứng phía sau dõi theo anh cũng tự chọn cho mình một lối đi riêng. Người ta nói, tìm thấy nhau thì khó, để lạc mất nhau thì dễ. Bây giờ em tin rồi, em tin những gì người ta nói thật rồi, anh ạ!
Chúng mình đều rời những bước chân cuối cùng cho chuyện tình không lối thoát…
Là anh không cần phải lo lắng cho em. Là em không còn hờn giận.
Là anh không cần phải vướng víu bận tâm bất cứ điều gì ở phía sau anh. Là em không tự trút thả nỗi buồn và cô đơn qua từng đêm vắng anh em vẫn khóc.
Là chúng mình cam chịu từ bỏ và tự giải thoát cho đối phương. Là không ai làm phiền tới cuộc sống của ai sau này nữa…
Là quên nhau, đúng không anh?