Cuộc sống đôi khi quá ngột ngạt, những người tha hương nơi thị thành lại muốn được về nơi được gọi là nhà, là gia đình, là những gì ấm áp mà cuộc sống ban tặng.
Đã sang những ngày của mùa mưa da diết, Sài Gòn bắt đầu mang chút lành lạnh về đêm. Gió mát nhè nhẹ vào mặt gợi bao cảm xúc. Có lẽ, cái se se của tiết trời không khác nào lời ru buồn một nỗi nhớ của những người tha hương. Đôi lúc trên đường đời vội vã, nặng gánh mưu sinh, ai trong chúng ta cũng một vài lần vô tình dừng lại, đơn giản chỉ để ngắm nhìn những cánh hoa vàng rơi, một vạt nắng chiều lướt qua hiên nhà, một con đường từng đi qua, hay đơn giản chỉ là một dáng hình thân thuộc lướt qua trong tâm trí… Một thoáng mơ hồ để rồi ngậm ngùi nhận ra chúng ta đã đánh rơi quá nhiều thứ mà mình hằng trân trọng. Rồi sau đó, ta lục lọi lại khối ký ức tưởng chừng đã quá tải của mình, ghép lại những mảnh tâm hồn vụn vỡ; rồi vỡ òa trong nỗi nhớ về ta của một ngày hôm qua như thế. Điều dễ nhớ nhất chính là đứa trẻ tung tăng trên đồng ngắm nhìn những cánh diều bay vút cao nơi trời xanh mang bao ước mơ. Tuổi thơ gắn liền những lỗi lầm của một thời nông nổi, bồng bột, không ít lần làm mẹ buồn và lo lắng; như chim non đến ngày đủ lông, đủ cánh rồi cũng bay, bay mãi, ngao du cho thỏa chí tang bồng. Những đứa trẻ sẽ lớn, sẽ trải nghiệm rồi va vấp, khó khăn, những cơn bão ập đến, cánh chim mỏi chao đảo tìm đường trở về. Trong cái tổ ấm của ngày xưa, mẹ vẫn đợi và âu yếm mỉm cười khi thấy đứa trẻ không muốn lớn với mẹ chênh chao trước ngõ. Khi bắt đầu đối diện với những thử thách, mới thấy nhớ vô cùng khoảng thời gian không lo không nghĩ trước đây. Ra giữa dòng đời, tự mình giải quyết tất cả, mới thấy nhớ sao cái cảm giác được chở che, bảo bọc trong vòng tay gia đình. Cuộc sống đôi khi quá chật chội và ngột ngạt, chính những lúc ấy, những con người tha hương nơi thị thành lại muốn được về nơi khiến cho nỗi lòng không còn những âu lo như thế. Nơi ấy được gọi là nhà, gia đình, là tất cả những gì ấm áp nhất mà cuộc sống ban tặng. Dù cho có đi đâu, làm gì và có trở thành ai đi chăng nữa chúng ta vững tin vì biết luôn còn đó một gia đình. Sẽ thật sự nhớ, nhớ lắm những món ăn đậm chất miền quê, tiếng cười trong trẻo của những đứa bạn ngày trẻ thơ.
Nhớ rất nhiều, nhớ những âm thanh mộc mạc của khu chợ quê vùng sông nước, nhớ con đường đến trường mát rượi bóng cây thoang thoảng mùi không khí ẩm trong veo buổi sớm mai thức giấc. Còn cả cái tĩnh lặng của những đêm mưa không lẫn vào đâu được. Nhớ lắm những buổi trưa hè có đứa bé trốn mẹ tắm sông dù biết sẽ có trận đòn đang đợi ở nhà. Nhớ lắm những ngày mưa, đứng lặng nhìn mẹ thiếp đi trong mệt mỏi, đưa mắt nhìn những hạt mưa trút xuống hiên nhà, đứa bé ấy không khỏi nghĩ suy về cuộc đời. Mẹ chịu khổ cả đời vì con, vì cả gia đình không chút thở than. Chúng ta sẽ luôn cảm ơn không chỉ vì đức hy sinh của một người phụ nữ mà nhờ mẹ chúng ta trở thành con người hiện tại. Những điều ấy sẽ được gói gém tất cả vào sâu thẳm trái tim như những gì thiêng liêng và cao quý nhất để nhắc nhở rằng không bao giờ đơn độc trên cuộc đời này. Thế đấy. Nỗi nhớ giản dị lắm, đến bất chợt và không cầu cạnh. Ai đó thường nói rồi thời gian sẽ làm phai nhòa dần những kỷ niệm, rồi mọi thứ cũng rơi vào quên lãng nhưng kỷ niệm không hề mất đi, nó vẫn nằm yên trong một góc khuất sâu nơi tâm hồn chỉ chờ đợi đến dịp lại bùng lên, rồi nỗi nhớ theo đó ùa về, ngập lòng.
Thương
Theo vnexpress.net
Từ khóa tìm kiếm: cuoc song doi khi qua, nhung nguoi tha huong,